Giới thiệu bài thơ "Hai Miền Thương"
Hai miền thương
Tường Linh
Nửa đêm tôi choàng dậy
Tiếc hoài một giấc mơ
Trời khuya vắng lặng như tờ
Xóm chài thiêm thiếp ven bờ Cửu Long
Ra đi một sớm mai hồng
Bỏ lại sau xe những màu khăn tiển biệt
Ờ nhĩ, sao mà tha thiết
Ngọt sao những màu ân tình
Tôi nhớ về đất Huế xinh xinh
Có người em nghiêng nghiêng vành nón lá
Áo tím, áo lam rập rờn nắng hạ
Em hiền lành như dáng trúc Kim Long
An Cựu triền miên nắng đục mưa trong
Chiều văng vẳng tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Tôi nhớ về ngày xưa chuyện cũ
Duyên nào trao qua mấy nhip Tràng Tiền
Những bình minh chấp chới cánh chim hiền
Ai nỡ cấm thơ ca tình Vĩ Dạ
Trong kí ức giờ đây còn lạ quá
Những chiều buồn lướt ngược dốc Nam Giao
Ngày tôi đi đường rãi xác Hoa Đào
Ai thỏ thẻ mong Anh ngày trở lại!
Quê hương tôi ở bên ni đèo Ải
Nhấp nhô bóng thuyền cửa Đại
Già nua nếp phố Hội An
Ngũ Hành Sơn năm cụm ngắm sông Hàn
Chùa Non Nước trầm tư hương khói quyện
Đêm Đà Nẵng vọng buồn con sóng biển
Bún chợ Chùa, thương nước mắm Nam Ô
Tôi muốn về Trung Phước giữa mùa ngô
Thăm quê ngoại Đại Bình cam đỏ ối
Sáng Duy Xuyên, tơ vàng giăng nghẽn lối
Chiều Điện Bàn, xe đạp nước thay mưa
Sông Thu chẳng thiếu đò đưa
Ngọt khoai Tiên Đoã, mát dừa Kiến Tân
Quế Sơn núi liếp mấy vần
Thương lòn bon Đại Lộc, nhớ rượu cần Trà My
Một người đi, vạn người đi
Đưa chân tám hướng còn ghi vết đời
Thuỷ triều sông Cửu đầy vơi
Nước tìm biển cả, tình người tìm nhau
Hai miền thương, một nhịp cầu
Ga xưa còn nhớ con tàu viễn phương?
…………………..tường linh ….